Tháng 2. 2012 tôi xin vào dịch và viết bài cho Thời báo VĐ, một tờ báo chủ yếu đưa các thông tin, thay đổi về điều luật cần thiết cho những người sinh sống trên nước Đức mà không thạo tiếng.
Chủ báo gửi một bài báo tiếng Đức cho tôi qua Email, việc của tôi là tìm các loại thông tin tương tự trên mạng, dịch, sửa và ghép các bài sao cho nó không giống bài gốc nữa rồi gửi lại để người ta in báo.
Công việc tuởng đơn giản nhưng tốn nhiều công sức và thời gian, giá đuợc trả chừng 1,3 cent một từ và không hề có hợp đồng, trong khi phiên dịch Đức được trả 15 Cent một từ.
Tôi làm việc không phải vì tiền, nhưng ít nhất nó cũng phải xứng đáng một chút. Tháng đầu tiên tôi dịch 6/40 bài, những tháng sau bài tôi dịch lên tới 17 bài, chủ báo vui, bảo muốn xuất bản tăng lên 2 tờ một tháng nhưng từ lúc tôi thôi việc đến giờ báo vẫn chỉ xuất bản 1 tờ / tháng mà thôi.
Tháng 9.2012 tôi thôi việc.
Thấy công ty East Sea Travel & Air Service Biển Đông tìm người bán vé máy bay cho văn phòng Leipzig, tôi gửi đơn xin việc. Tháng 10 tôi lên thử việc, thời gian này Dani đang học trong công ty Siemens, tôi ở tạm với con, chủ nhật lên, cuối tuần về nhà.
Văn phòng lúc đó gồm có Thành, truởng phòng, bằng tuổi tôi, tốt nghiệp đại học ra và là quản lý chung của công ty East Sea Đức, Thùy, nhân viên bán vé chính, rất tháo vát, nhanh nhẹn, dễ mến và Long chồng Thuỳ.
Sáng tôi dậy từ 6 giờ sáng vì Dani ở chung với vài người khác, căn hộ chỉ có một buồng tắm nên cứ phải lựa nếu không muốn làm phiền ai. Chuẩn bị xong tôi ra bến tàu điện chỉ cách nơi ở khoảng 500 mét. Vé tháng không đắt và cứ 10 phút lại có một chuyến nên tiện.
Ở thành phố chỉ thấy nguời là nguời, nhưng trên các khuôn mặt không thấy sự niềm nở, thân thiện như ở nhà, có lẽ do thói quen. Đọc ở đâu đó một câu, rằng giữa đám đông vẫn cảm thấy cô đơn, có lẽ đúng vậy.
Tôi khoác lên vẻ mặt lạnh tanh cho phù hợp với khung cảnh chung quanh. Bất cần và kiêu hãnh. Ánh mắt tôi luớt qua tất cả nhưng không dừng lại ở đâu. Trong lòng nhớ chồng con, thèm cảm giác ấm áp khi gần gũi những nguời mà đối với họ sự hiện diện của tôi quan trọng.
Tối nào sau giờ làm việc về đến phòng, ăn uống tắm rửa xong tôi lại gọi điện về nhà, nói chuyện với mấy bố con cả tiếng rồi đi ngủ.
Tôi xin vào làm với điều kiện đuợc nghỉ thứ 7, mọi người trong văn phòng đồng ý nhường cho tôi nghỉ thứ bảy để tối thứ sáu có thể về nhà nên tôi ở lại thử và học việc hai tháng.
Tôi học và tiếp thu nhanh, hết một tuần tôi bán đuợc chiếc vé đầu tiên, Thuỳ mừng rỡ gọi vào máy: Oh anh ơi, anh là khách hàng đầu tiên của chị Nga đấy ạ! Tôi vừa vui vừa buồn cuời.
Sau thời gian này tôi đã có thể làm hết mọi việc, thanh toán, tìm, in vé, chỉ chưa nhanh như mọi người thôi. Tờ quảng cáo cho chuyến bay thẳng dịp Tết Quý tị 2013 người ta in đã có tên tôi.
Công việc tôi thích, đồng nghiệp dễ thương chứ thu nhập không đáng bao nhiêu. Nếu trừ tiền thuê nhà và các chi phí điện nước, sinh hoạt ăn uống đi lại đi thì chỉ còn dôi ra chừng 200 Euro mà tôi không có gia đình bên cạnh.
Cái giá tôi trả cho mong muốn tự mình kiếm ra tiền là quá cao, xong tôi chưa bỏ cuộc.
Tilo chiều vì tôi muốn chứng tỏ mình, chứ tôi biết bố con chúng nó không muốn tôi đi làm.
Tilo và Micha thay nhau ốm, Micha bảo: Đi học về không có mẹ ở nhà buồn lắm, cứ thiếu vắng làm sao ấy mẹ ạ. Tôi ngồi làm mà lòng dạ không yên, thi thoảng lại gọi điện xem con có đỡ chút nào không vì bố nó phải đi làm.
Thời gian ấy chúng tôi đi xem tìm căn hộ để thuê và cuối cùng cũng đã tìm được căn hộ 1 phòng vừa ý gần chỗ làm việc, sáng sủa, có Gara, không phải để Auto ngoài đường.
Noel cơ quan nghỉ, sau Noel lên làm việc thì Thành bảo Giám đốc công ty không đồng ý cho tôi nghỉ thứ 7.
Văn phòng Leipzig nằm ngay trong khu giao hàng nên thứ bảy cũng phải mở đến 18 giờ vì bà con người Việt cuối tuần lên lấy hàng thuờng trực tiếp vào hỏi giá và mua vé.
Tôi từ chối, đối với tôi gia đình quan trọng hơn, điều này lúc đó đối với tôi chợt rõ ràng hơn bao giờ hết. May mà tôi chưa ký hợp đồng thuê nhà.
Hôm đó Tilo được nghỉ nên lên với tôi, chúng tôi đi mua đồ ăn trong chợ châu Á rồi lái xe về.
Micha có lẽ là người mừng rỡ nhất, tôi cũng không buồn. Có bố con chúng nó mỗi ngày, tôi cảm thấy hạnh phúc.
Tuy nhiên đó là một kinh nghiệm tốt vì tôi biết tôi có thể làm việc không kém gì ai khi tôi muốn và tôi biết chồng con luôn ủng hộ tôi trong bất kỳ tình huống nào.
Vị trí của tôi là ở đây, bên gia đình nhỏ thân yêu. Nhiều khi nguời ta phải đi qua nhiều cung đoạn để nhận biết giá trị đích thực của những gì mình có.
Mấy tháng trước Thuỳ nhắn tin và gọi điện cho tôi. Thành truởng phòng mở công ty riêng, nếu tôi muốn đi làm lại ngưòi ta sẽ cho tôi nghỉ thứ 7 và sau một thời gian khi có kinh nghiệm hơn tôi có thể làm quản lý vùng nhưng tôi cám ơn em và từ chối.
Tôi đã nhận ra một điều: Tiền không phải là tất cả!
My Nga Kießling
© 2024 | Du Học Đức - Thông tin du học Đức
Cập nhật - trao đổi và kinh nghiệm du học ở Đức từ năm 2000