18 năm một việc khó khăn nhỏ nhặt cũng kêu bố kêu mẹ.
18 năm trong vòng tay che chở của bố mẹ chưa một lần chạm ngõ với đời.
18 năm chưa một một bước ra một nơi xa lạ mà không có lấy một người thân.
18 năm chưa từng một lần suy nghĩ là phải sống một cuộc sống nơi đất khách quê người
18 năm qua là một chuỗi thăng trầm trong vòng tay của bố mẹ
Còn….
Những năm tới đây chính là những thăng trầm bản thân tự mình ôm lấy và đứng lên
Tôi vẫn nhớ như in cái ngày mà tôi quyết định đưa ra một lựa chọn ngoạn mục cho bản thân.
Giờ nghĩ lại thấy bản thân lúc đó thật mạnh mẽ… Đắn đo suy nghĩ mất cả tháng trời… và rồi cái suy nghĩ đó cũng thành hiện thực…
Nuôi hơn nửa năm về ước vọng muốn sang đất nước Hàn Quốc xinh đẹp, muốn tận hưởng nét đẹp văn hóa của nước khác, muốn bươn chải với thế giới ngoài kia cũng đã trở thành hiện thực.
Mọi người ai cũng bảo: “Ơ sao mày gan thế? Có ai bên không mà qua? Có rồi có chịu nổi không ? Thế mày không sợ à?”… vô vàn số câu hỏi hiện ra trước mắt. Nhưng mà tôi vẫn chỉ biết cười và im lặng…
Tôi biết chứ… biết cái cảm giác một thân một mình bon chen không một ai che chở, không một người thân thích quan tâm, cũng biết rồi sẽ nhớ nhung rồi sẽ khóc lóc như một kẻ chưa từng được khóc…
Tôi cũng đã tưởng tượng ra rất nhiều hoàn cảnh bắt buộc của bản thân… nhưng mà cứ thử đi một lần xem sao.
Mình còn trẻ còn làm được thì hãy cứ vươn vai xách balo lên mà đi.
Mọi người bảo: “Mày không sợ à”? Sợ chứ, sợ lắm chứ. Nhưng biết làm sao được. Không vào hang cọp thì biết đâu mà lần.
Và rồi ngày tháng dần trôi đi cho tới lúc cầm visa trên tay với biết bao lời chèn ép không muốn đi, tới ngày mà bố mẹ cùng tiễn ở sân bay. Trời ! Làm sao có thể quên được giọt nước mắt hao gầy lăn dài trên khuôn mặt của mẹ.
Làm sao quên được nỗi buồn không thể bật khóc thể hiện trên khuôn mặt của bố.
Làm sao quên được đứa em gái khóc sưng cả mặt vì xin bố mẹ tiễn chị đi du học mà bận học nên không được đi.
Tôi buồn lắm chứ. Ôm mẹ vào lòng mà không dám khóc. Nếu tôi khóc ai sẽ vỗ về mẹ tôi và thế là mạnh mẽ mỉm cười rồi cố buông tay mẹ ra. Mẹ cứ níu chặt nhưng mà tôi cứ giật mạnh ra.
Ai mà chẳng buồn, không ai muốn đi cả nhưng mà đã chọn thì phải cố gắng. Vào tận phòng chờ nhìn ra vẫn thấy hình dáng mẹ nhỏ nhỏ ốm ốm… tôi không khóc cho tới khi: máy bay cất cánh. Tôi đã khóc như một đứa trẻ rồi ngủ thiếp đi và hy vọng tới sáng mọi thứ sẽ tốt đẹp. Nhưng không.
Đáp tới sân bay về tới phòng tôi lại khóc. Khóc liên tục.
Ngay khi bước vào kí túc xá tôi đã muốn về rất muốn về. Khóc nguyên 1 ngày. Hôm sau ngủ dậy mắt sưng lên vẫn khóc tiếp. Gọi về than thở với mẹ dăm ba câu cũng không thể nào kìm được giọt nước mắt. Cuộc sống này không phải là màu hồng đâu. Không phải là một thảm đỏ trải dài để bạn bước đi mãi không. Tôi đã tự an ủi bản thân “mạnh mẽ lên, không được phép gục ngã”. Trời ơi đâu ai tin được ở nhà với mẹ ngày ăn ba bữa cơm nấu đều đặn. Sáng dậy mẹ nấu sẵn ép ăn không chịu ăn. Còn bây giờ ngày ba bữa mì tôm đều đặn.
Nguyên tuần đầu không một hột cơm. Thèm cơm đến da diết .
Mỗi lần ăn mì tôm nếu không nói chuyện với bạn thì cả ăn cả khóc. Đâu ai hiểu được cảm giác mì tôm chan nước mắt. Mỗi ngày điện về lại không dám than thở với bố mẹ vì lại sợ bố mẹ lo lắng thế rồi lại kìm nén.
Có ai hiểu được cái cảm giác tiêu tiền dù 1 nghìn cũng tiếc như tôi. Không dám tin vào mắt mình khi tiền Hàn với tiền Việt chênh lệch nhau cả một bầu trời.
Đi chợ chỉ biết nhìn không dám đụng vì sợ hết tiền. Chỉ biết mua những cái rẻ nhất vì nếu hết tiền bố mẹ lại mệt. Nhiều lúc ở nhà thèm ăn một cái gì đó thì mẹ lại mua ngay cho. Bây giờ ở đây có thèm đến mấy cũng ráng mà chịu. Cuộc sống là vậy đó.
Những người không đi cứ nghĩ đi như thế này lại sung sướng, làm nhiều tiền. Nhưng đâu ai hiểu được đó là cả một quá trình:
Dành dụm – cô đơn – chống chọi .
Chợ Dongdaemun ở Seoul
Một tháng cũng trôi qua. Nhìn đi thì rất lâu nhưng nhìn lại thì rất nhanh.
Sắp tết rồi bố mẹ ơi!
Mọi năm trước sum vầy, mọi năm trước con đã làm công việc nhà, nhưng giờ bố mẹ bận đi làm tất bật cả ngày khi về lại phải dọn vén sửa soạn dăm ba ngày tết nữa. Thiếu bóng dáng một người thực sự rất buồn đấy. Con ở đây cũng buồn. Càng gần tết lại càng cô đơn, càng thấy tủi thân, càng muốn được về. Chỉ thoáng qua một lời hát hay bài hát nào đó về tết thôi con cũng đã khóc miết lên rồi. Đôi lúc cứ ao ước viển vông ai đó cho ít tiền về nhà ăn tết. Nhưng tưởng tưởng cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi.
Du học thực sự rất cô đơn.
Nhiều khi nằm thiết nghĩ hy vọng cuộc đời đối xử nhẹ nhàng với con một chút để con đỡ mệt mỏi hơn. Nhưng mà không sao rồi cũng sẽ nhanh thôi, năm sau chúng ta lại đông đủ cả nhà bố mẹ nhé!
Cố lên tôi ơi! Năm nay đón tết Hàn sẽ khác tết Việt nên phải vui hơn nhé cô gái!
TÊN TÁC GIẢ: Mai Dương Ngọc Huyền
DU HỌC SINH: Hàn Quốc
© 2024 | Du Học Đức - Thông tin du học Đức
Cập nhật - trao đổi và kinh nghiệm du học ở Đức từ năm 2000